Chương 1
Mùa
Hè, những cơn mưa bất chợt ùn ùn kéo đến, ào ạt chụp xuống núi rừng
Kontum, Pleiku... Trời thoắt trở lại xanh, cao khi mưa dứt, nắng hanh
vàng ấm trong không khí gây gây lạnh, những đồi cỏ xanh dọc Quốc Lộ 14
bắt đầu óng mượt, cánh cỏ non lớn dài phơi phới dưới sau trận mưa đầu
mùa và thung lũng xa vàng rực hoa hướng dương. Không khí, gió, trời mây
và cỏ cây thay đổi hẳn, mới mẻ toàn khối, toàn sắc, vùng cao nguyên lộng
lẫy, triền miên với từng hạt nắng vàng ối tan vỡ trên đồng cỏ xôn xao
gió thổi...
Mùa Hè, gió Lào miền Quảng Trị, Thừa Thiên thổi
từng luồng, từng chập, đưa “con trốt” chạy lừng lững trên cánh đồng cát
chói chang, những đồi hoa sim, hoa dủ dẻ rung rinh bốc khói dưới mặt
trời hạ chí. Giòng nước sông Hương, sông Đào, sông Bồ, Mỹ Chánh, Thạch
Hãn đục hơn, thẫm màu hơn, lăn tăn từng sợi sóng nhỏ len lỏi khó khăn
qua kẽ đá, bãi cát, chầm chậm chảy về phía Tam Giang, cuốn trôi theo đám
lá tre già khô úa.
Mùa Hè, những con đường thành nội Huế lốm đốm ánh
trăng xuyên qua cành lá, cô gái chuyển tấm lưng sau lớp tóc dài dày kín,
nâng khối tóc xôn xao lên khỏi chiếc gáy để cơn gió ngắn len qua hàng
rào chè xanh thổi khô đi lớp mồ hôi rịn trên những lông tơ nõn.
Mùa Hè, mưa rào tăm tắp đổ xuống kín trời An Lộc,
chập chùng ẩn hiện những thân cây cao su nhoà vào nền trời xám tối, khu
rừng biến thành khối đêm đen trong khoảng khắc, khối đen chuyển dịch,
vẫy vùng ào ạt theo từng cơn lốc gió... Mưa tan, trời tạnh, ánh trăng
lạnh nhô lên từ phương tây, cuối bình nguyên lồng lộng, núi Bà Đen ấn
một nét đen thẫm thần bí trên nền trời xanh ánh trăng. Và đàn nai bắt
đầu tung tăng từ đầu nguồn, cuối lạch... Đàn nai chạy vun vút qua rừng
cây, trên đồng cỏ mượt sóng, chạy và ngừng lại, “bép” mấy tiếng âm u
cùng ánh trăng chập chờn trên sóng cỏ.
Mùa Hè, mùa đẹp đẻ, tươi gắt căng sức sống, ngày
ngày nỗ lực trên mặt nước loáng ánh nắng hay đồng lúa nặng hạt. Hạt ngọc
của trời, và người dân cất cao tiếng hò...
Được mùa chớ phụ môn khoai,
Đến năm Thân, Dậu lấy ai bạn cùng...
Tiếng hò chạy dài trên lúa, theo cơn gió đưa ra đến
đầu ghềnh, cuối cửa sông, tan biến vào cùng sóng nhỏ... Trên mặt nước,
con đò xuôi về Thế Chí, Đại Lộc dọc Phá Tam Giang 1, lại vang dội một
giọng hò khác phảng phất nét tàn tạ bi thảm của hơi Nam Ai thê thiết...
Hò... ơ... ai...về...ạ... ạ... Đại...Lộc...ạ... ạ... ai vượt... ạ..ơ..Kế
Môn...
Đã từ lâu...Lâu lắm, người dân của ba miền đã qua
những mùa hè trong cạn đáy khắc khoải để hy vọng tiếp tục đời sống với
mơ ước chỉ đầy chén cơm. Nhưng mùa Hè năm nay, 1972 tất cả hy vọng và mơ
ước nhỏ nhoi tội nghiệp kia tan vỡ trong tận cùng kinh ngạc. Bao năm
qua, chiến tranh đã quá nặng độ, chiến tranh quá dài, dài thê thảm, dài
đau đớn tràn ngập. Người dân Việt mong mỏi đi qua thêm một mùa, một năm,
chiến tranh lắng dịu và được sống sót. Nhưng, 30 tháng 3 ở Đông Hà, 24
tháng 4 ở Tân Cảnh, 7 tháng 4 ở An Lộc, 1 tháng 5 cho Huế và Quảng
Trị... Hoài Ân, Tam Quan, Bồng Sơn, Bình Giả, Đất Đỏ... Toàn thể những
địa danh nơi hốc núi, đầu rừng, cuối khe suối, tận con đường, tất cả đều
bốc cháy, cháy hừng hực, cháy cực độ...Mùa Hè 1972, trên thôn xóm và
thị trấn của ba miền đồng bốc cháy một thứ lửa nhân tạo, nóng hơn, mạnh
hơn, tàn khốc gấp ngàn lần, vạn lần khối lửa mặt trời sát mặt. Lửa ngùn
ngụt. Lửa bừng bừng. Lửa kêu tiếng lớn đại pháo. Lửa lép bép nức nở thịt
da người nung chín. Lửa kéo dài qua đêm. Lửa bốc khói mờ trời khi ngày
sáng. Lửa gào chêm tiếng khóc của người. Lửa hốt hoảng khi cái chết chạm
mặt. Lửa dậy mùi thây ma. Lửa tử khí trùng trùng giăng kín quê hương
thê thảm khốn cùng.
Kinh khiếp hơn Ất Dậu, tàn khốc hơn Mậu Thân 2, cao
hơn bão tố, phá nát hơn hồng thủy. Mùa Hè năm 1972- Mùa Hè máu. Mùa Hè
của sự chết và tan vỡ toàn diện. Mùa Hè cuối đáy điêu linh. Dân tộc ta
sao nỡ quá đọa đày!
Ba sư đoàn bộ binh 304, 308, 324B, cùng sáu trung
đoàn địa phương của Khu 5, ba trung đoàn chiến xa, hai trung đoàn đặc
công và một sư đoàn pháo nặng 130 ly, cho mặt trận Trị-Thiên. Ba sư đoàn
5, 7, 9, tăng cường sư đoàn Bình Long, hai trung đoàn 202 và 203 chiến
xa, được yểm trợ bởi một sư đoàn pháo nặng tại mặt trận An Lộc. Hai sư
đoàn 320 (Thép) và Sao Vàng, một trung đoàn chiến xa tấn công vào Tân
Cảnh, Kontum; hướng tiến được dọn đường bởi một trung đoàn pháo đặt từ
rặng Big Mama Mountain, vùng Ba biên giới Việt-Miên-Lào. Cộng quân chơi
trò chơi máu, mở đầu những “ngày hè đỏ lửa”, trận cuối cùng để tìm kiếm
kết thúc cho mười năm chiến tranh “giải phóng” cạn lực, sau
“tổng-công-kích thất bại Mậu Thân 1968”.
Quân ta phải chống lại.Chống giữ để tự vệ. Chống
trả nơi biên giới cuối cùng: Tự Do hay Nô Lệ. Sống hoặc Chết. Trận đấu
quyết tử và trận chiến cực điểm. Ba tháng hay 100 ngày chiến trận, những
kỷ lục chiến trường thay đổi từng nấc, từng bậc lớn, từ 2,000 quả đạn
cho cứ điểm Charlie, Kontum đến 8,000 quả cho An Lộc. Bắc quân đi bước
tàn nhẫn không nương tay và quân dân Miền Nam đồng đương cự với nổ lực
cao nhất tại “Điểm đứt hơi - Điểm vỡ của chiến trận”. Chúng ta đã chiến
đấu giữ vững và kiêu hùng chiến thắng.
Hôm nay, ngày đầu tháng 8, cuộc đại chiến đã bước
qua tháng thứ tư, và có cơ kéo dài thêm một thời gian nữa, nhưng quân
dân ta cắn răng, ngậm chặt, hứng hết tai họa, đựng đầy khổ nạn... Chịu
thêm nữa cũng thế, đánh thêm nữa cũng được. Trong nguy nan, Dân tộc biến
thành “Thánh chịu nạn”. Dân tộc kiêu dũng, quật cường, vượt qua, bất
chấp tất cả để tồn tại. Ngọn lửa Mùa Hè 1972 nung độ nóng cao nhất trui
rèn chúng ta - Người Việt Nam muốn sống đời đáng sống của Người - Người
Tự Do.
Được đi, chứng kiến và dự phần vào ba mặt trận, ba
vùng đất quê hương, người viết không mong gì hơn ghi lại một vài khía
cạnh của cuộc chiến - Cuộc chiến vĩ đại vượt mọi chiến tranh - Mà phải
một ủy ban quân sử, trong thời gian dài mới có khả năng, điều kiện thâu
tập và đúc kết toàn thể. Vì chỉ ghi được biến cố qua một vài khía cạnh,
với những người, đơn vị lâm chiến quen thuộc; người viết xin tạ lỗi do
những thiếu sót mà một cá nhân không thể nào tránh khỏi, và đã phải viết
lại từ một khoảng ngày tháng quá gấp rút.
Viết lại,
Ngày Quân LựcVNCH,
Tháng 6, 1998.
Mùa Hè, Đất Mỹ.
° ° °
CHARLIE,
Tên nghe quá lạ
Quả tình nếu không có trận chiến mùa Hè 1972, thì
cũng chẳng ai biết đến Charlie, vì đây chỉ là tên quân sự dùng để gọi
một cao độ nằm trong chuỗi cao độ chập chùng vùng Tân Cảnh, Kontum.
Charlie, “Cải Cách” hay “C,” đỉnh núi cao không quá 900 thước trông
xuống thung lũng sông Pô-kơ và Đường 14, đông-bắc là Tân Cảnh với mười
hai cây số đường chim bay, đông-nam là Kontum, thị trấn cực bắc vùng Tây
Nguyên. Charlie bị bao vây bởi Căn Cứ 5, Căn Cứ 6 ở phía bắc, những mục
tiêu quân sự nổi tiếng, những vị trí then chốt giữ cửa ngõ vào Tân Cảnh
mà bao nhiêu năm qua, bao nhiêu mùa hè, mùa mưa rào, báo chí hằng ngày
trong và ngoài nước phải nhắc tới khi những hạt mưa đầu mùa rơi xuống
vùng núi non, cạnh sườn cực tây địa giới nước Nam.
Năm nay, sau bao nhiêu lần thử thách từ mùa mưa
1971 qua đầu xuân 1972, Bắc quân vẫn không vượt qua được cửa ngõ hai căn
cứ số 5, số 6, thế nên cộng quân đổi hướng tiến, lòn sâu xuống phía nam
hai căn cứ trên để tiếp tục sự nghiệp “giải phóng” với mục tiêu cố
định: Tân Cảnh, cắt Đường 14.
Vòng đai Lữ Đoàn II Nhẩy Dù nằm về phía trái quốc
lộ có hình cánh cung bắt đầu bởi căn cứ Anh Dũng ở cực bắc đến Yankee
hay Yên Thế, ngã lần xuống nam với Charlie, Delta, Hotel, Metro và chót
hết là Bắc Ninh, phía đông Võ Định, nơi đặt bộ chỉ huy lữ đoàn. Vòng đai
này có nhiệm vụ che chở phía trái đường 14, phát hiện sự di chuyển từ
đông sang tây của địch xong dùng phi pháo để tiêu diệt. Đây là lý thuyết
chiến thuật, quan niệm hành quân của phía cộng hoà đối với mục tiêu và
hướng tiến của phía cộng sản hằng bao nhiêu năm. Nay địch thay đổi đường
đi và quân ta lập vòng đai nhẩy dù... Yankee, Charlie, Delta bắt đầu
được đặt tên để tiếp nhận định mệnh tàn khốc trong cuộc chiến trùng
trùng. Đoạn sau kể về trận đánh ở Charlie, trận đánh nhỏ của một tiểu
đoàn nhẩy dù, nhưng điển hình cho toàn thể bi hùng cực độ về người Lính
Chiến Việt Nam.
Đến đây,
Người gặp Người
Đường mòn Hồ Chí Minh trên đất Lào khi chạy đến
vùng Ba Biên Giới phía đông cao nguyên Boloven chia ra hai nhánh; nhánh
thứ nhất từ Chavane đâm thẳng biên giới Lào-Việt xuyên qua dãy Chu Mon
Ray để nhắm vào Darkto; nhánh thứ hai từ Bản Tasseng qua trại Lệ Khánh,
và Kontum là mục tiêu cuối cùng của quan niệm chiến thuật Bắc quân: Phải
chiếm giữ thị trấn cực bắc nầy để làm bàn đạp lần tấn công Pleiku, rồi
từ đây tiến về phiùa đông, xuống bình nguyên tỉnh Bình Định. Gọi nhánh
thứ nhất là nhánh Bắc và nhánh thứ nhì là nhánh Nam. Trong chiến dịch
Xuân-Hè 72 của Mặt Trận B3 (chiến trường Tây Nguyên), đường rẽ phía Bắc
được sử dụng, từ đỉnh 1773 của núi Chu Mon Ray, con đường không thể gọi
là một nhánh nhỏ của “đường mòn Hồ Chí Minh” nữa, nhưng phải gọi đó là
một “Bypass” của một cải lộ tuyến phẳng phiu trơn láng, chạy ngoằng
ngoèo qua các cao độ, đổ xuống những thung lũng hun hút của dãy Big Mama
Mountain rồi bò theo hướng đông đến đỉnh Kngok Kon Kring. Đỉnh núi này
cao quá, con đường phải quẹo qua trái, đi lên cao độ 960 và tạm dừng
lại. Dừng lại, vì phía đông, hướng trước mặt chỉ cách mười cây số, con
sông Pô-Kơ dậy sóng... Con sông ầm đổ qua ghè đá, ào ào đi giữa rừng
xanh núi đỏ. Bên kia sông, Quốc Lộ 14 chỉ khoảng trên dưới sáu cây số và
đầu con đường là Tân Cảnh, mục tiêu của bao chiến dịch.Từ ngày chiến
tranh “giải phóng” bùng nổ.
Đây rồi, “...nồi cơm điện National” đây!! Tân Cảnh
hấp dẫn ngon lành như cô gái yếu đuối hớ hênh thụ động nằm dưới thung
lũng bát ngát ở đằng kia. Bộ đội ta tiến lên! Nhưng không được nữa, con
đường đã bị dừng lại, và bộ đội ta dù được “tùng thiết”, dù được đại
pháo “dọn đường” cũng phải dừng lại, vì đỉnh 960 chính là bãi đáp C, là
cứ điểm Charlie và Tiểu Đoàn 11 Nhẩy Dù đã xuống LZ này từ ngày 2-4. Con
cháu Bác và Đảng phải ngừng lại bố trí trận địa. Nỗ lực kinh khiếp kéo
dài trên năm mươi cây số đường núi, từ ngả rẽ đất Lào phải dừng lại vì
chạm phải “sức người”.Ở đây - Người đã gặp nhau.
Vực thấp, đỉnh cao, bạt núi, xẻ đèo, những con
người cuồng tín và tội nghiệp của miền Bắc đã làm được tất cả. Con đường
núi của Tướng Stiwelle từ Miến Điện đến Trùng Khánh, Trung Quốc năm
1945 đã là một sự khủng khiếp - Đường xuyên sơn vạn dậm, dài thật dài,
quanh co khúc khuỷu lớp lớp giữa núi rừng nhiệt đới, con đường nổi tiếng
đúng như tầm vóc và giá trị của nó - Cả nước Tầu sống bám vào cái ống
cứu nguy thậm thượt hun hút này. Vào thời điểm đầu thế chiến, nước Tầu,
đồng minh “tuyệt vời cần thiết” của người Mỹ dễ thương cần phải sống để
chống đỡ trục Bá Linh - Đông Kinh. Con đường quả đáng tiền và đáng sợ.
Nhưng đường này làm bằng máy, dưới sự yểm trợ và che chở của các “Ong
Biển” hảo hạng, những người lính công binh chiến đấu hãnh diện của Mỹ
Quốc giàu sang hùng mạnh. Năm mươi cây số đường xuyên sơn của “bộ đội
ta” thì khác hẳn. Bộ đội đào bằng tay trong đêm tối. Bộ đội lấp hố dưới
tấm lưới lửa thép của B52, trên những giải thảm tử thần dầy lềnh bom bi
CBU. Sức người và lòng cuồng tín ghê gớm đã vượt qua giới hạn. Đấy không
còn là người với thịt da biết mệt mỏi đau đớn, cũng không là người với
trí óc biết nguy biến và sợ hãi. Bắc quân, khối người vô tri tội nghiệp
chìm đắm trong ảo tưởng và gian nguy triền miên. Con đường sạn đạo vào
đất Ba Thục tân thời được hoàn thành từng phân từng thước... Bắc quân
theo đó đi về Đông.
Nhưng đến đây, ở cao độ 960, người lính Bắc Việt
không tiến được nữa vì đã gặp “người”- Người rất bình thường và giản dị.
Người biết lo âu, sợ nguy biến. Người có ước mơ và ham muốn vụn vặt.
Những người không thần thánh hóa lãnh tụ và tin tưởng Thiên Chúa cũng
chỉ là bạn tâm tình. Nhưng đó cũng là những người lính đánh giặc “tới”
nhất của Quân Lực Miền Nam, chỉ huy bởi những sĩ quan miệt mài trên dưới
mười năm trận địa. Những sĩ quan biết đánh hơi rất chính xác khả năng
và ý định của đối phương. Bắc quân dừng lại giữa đường, ảo tưởng bị công
phá và tan vỡ- Họ gặp lính Nhẩy Dù Việt Nam.
Trận đánh trên cao điểm
Anh Năm (Trung Tá Nguyễn Đình Bảo, Tiểu Đoàn Trưởng
11 Dù) bố trí quân “hết sẩy”. Cứ điểm C hay Charlie chính thống, cao độ
960 giao cho “thằng 1”, đại đội 1 do Thinh, trung uý khoá 25 Thủ Đức
chỉ huy. Thinh trẻ tuổi đời lẫn tuổi lính. Thinh có vẻ yếu trước mắt mọi
người vì Thinh...đẹp trai! Đã đẹp trai, tốt mã thì đánh giặc hơi yếu.
Chẳng hiểu sao phần đông là như thế?! Những anh có vẻ tài tử, ăn nói
ngon lành, rỗn rãng thường hay lạnh cẳng... Nhưng nghĩ cho kỹ thì
cũng công bằng thôi, con người mà, được cái nầy thì mất cái kia. Nhưng
anh Năm dưới cái nhìn sắc sảo của con ó, kèm theo “suy tư “ của phó Mễ
đã chọn Thinh để giữ Charlie vì cả hai người chỉ huy đều chắc một điều:
Đây là một tay “dur”, loại liều, thứ “kép trẻ đang lên” của trận địa.
Thinh được lãnh hãnh diện “Nhất kiếm trấn ãi” và những ngày sau Thinh đã
chứng tỏ, người chỉ huy mình đã không nhầm lẫn. Phía bắc của C giao cho
đại đội 3, do Hùng “mập” làm đại đội trưởng. Hùng chỉ là đại uý thôi,
nhưng “người” có đủ tác phong và khả năng để “tiến” xa hơn. Vì “người”
cũng là tay văn nghệ, “lãnh tụ” sinh viên, có kích thước cơ thể và tính
chất của tướng Thắng, ông “tướng sạch nhất “ của quân đội và cũng là ông
tướng học giỏi nhất!! Nhưng giờ nầy Hùng chỉ là “simple captain” nên
cam phận dẫn quân lên trấn giữa phía bắc Charlie, căng mìn bẩy, đào hầm
chờ con cháu Bác, những chiến sĩ Điện Biên... Điện Biên cái con bà nhà
nó, lúc xưa bố nó đánh Điện Biên chứ đâu phải nó hôm nay, trong họ tôi
có ông chú làm tiểu đoàn trưởng đánh cái Điện Biên khỉ gió kia... Bây
giờ tụi nó là cái chó gì.. Chẳng nhẻ tôi là lính Tây cà-lồ sao?!!. Phần
còn lại tiểu đoàn lên cao điểm 1020 hay C2. Anh Năm bảo Mễ:
- Mình giữ hột lạc (cao độ bản đồ thường tượng hình
hột lạc) này vì phiá nam tao chắc toàn tụi nó, lệnh hành quân bắt buộc
mình phải giữ cửa thằng Charlie. Kẹt lắm, trước sau gì tụi nó cũng phải
chiếm thằng Charlie nầy, và mình thì chỉ việc “thủ”?! Bố khỉ, thôi đã
xuống đây thì phải giữ chứ biết làm sao, hôm đi họp hành quân được nhận
tin tình báo từ quân đoàn, sư đoàn 320 (Sư đoàn Điện Biên cộng sản) đã
rút về tây, vào đất Lào!!
- Anh Năm yên chí, mình “hơn tiền “ tụi nó!! Mễ chắc giọng.
Nhưng thật ra tất cả chỉ là những câu nói bề mặt,
phần trong, đằng sau lý luận và phân tích, do những kinh nghiệm và nhạy
cảm riêng về chiến trường, mọi người đều có chung ý nghĩ: Xong rồi, mình
đã lọt bẫy !! Bởi, chiến tranh miền núi là chiến trường giữa những cao
điểm; đành rằng C và C2 cũng là những cao độ, nhưng 960 và 1020 làm sao
chế ngự được những đỉnh 1773, 1274, 1512 của rặng Big Mama Mountain và
tiếp theo một dãy đường đỉnh nam rặng Chu To Sang... Và pháo binh của
tụi nó. Pháo và kèm theo một “rừng cối”, gồm một hệ thống súng cối có
đường kính từ 80 ly trở lên hoặc sơn pháo bắn thẳng... Sự thông minh và
tinh tế về chiến trường của toàn bộ sĩ quan tiểu đoàn ngừng lại ở đây.
Họ không dám nghĩ thêm. Phần lệnh hành quân đã giao cho họ một đỉnh núi
trơ trọi để sửa soạn vinh quang cùng cái chết. Họ chỉ có một đỉnh
Charlie đang hừng hực bốc hơi dưới nắng hè hạ chí trời Tây Nguyên. Định
mệnh, sức mạnh khắc nghiệt khốn kiếp đã bắt phải như thế. Tiểu đoàn 11
Nhẩy Dù không còn khả năng chọn lựa. Như cuối cùng cái chết thế nào rồi
cũng phải tới cho dù người lính hằng chiến đấu quyết liệt bao nhiêu.
Ngày 6, cứ điểm Delta ở phía Nam bị đánh. Đúng
chiến thuật, lính ông Giáp tưới xuống một trận mưa pháo, cối và hoả
tiễn. Đêm thật dài, người ở Charlie chờ đợi và theo dõi...Tiên sư, tụi
thằng Mạnh (Tiểu đoàn 2 Dù giữ Delta) bị rồi.. Xem thử tụi nó đánh đấm
ra sao? Bộ chỉ huy tiều đoàn 11 Dù chong mắt vào loa khuếch đại máy
truyền tin để nghe kết quả... Trời sáng dần, Delta lấy lại được, quân ta
thắng. Anh Năm nhìn Mễ:
- Mầy thấy đấy, chúng sẽ chơi với mình cũng với
cách nầy, chúng sẽ lấy kinh nghiệm ở Delta để “dứt điểm” mình. Toàn thể
bộ chỉ huy im lặng. Mọi người đều có ý nghĩ chung. Bao giờ đến lượt
mình? Bao giờ?
Nhưng anh Năm không thụ động, con hổ dù bị nhốt
trong chuồng vẫn còn nguyên phong độ, uy lực riêng. Không cần phải luận
lý lâu lắc. Đây, quyết định của anh:
- Mễ, mầy đem hai thằng 2 và 4 (Đại đội 2 và 4) lên
chiếm cho tao cái nầy. Anh chỉ vào một cao điểm ở nam C2. Nếu chiếm
được mình sẽ cho một thằng lên giữ nó, mình đã bị phân tán mỏng thì cho
mỏng luôn, càng mỏng càng tốt, tránh được pháo, đỡ bị tụi nó vây... Mầy
nghe chưa?
Mễ gật đầu, anh năm thấy, nó cũng chung ý nghĩ. Đã
vào bẩy thì tìm cách thoát ra, một đỉnh núi không thể là vị trí cố thủ.
Tôi nghe anh rõ. Mễ trả lời. Trời vừa sáng, Mễ quay bảo Hải, sĩ quan
trưởng ban 3 (Ban hành quân),
- Ông cho hai thằng 2, 4 chuẩn bị, mình đi làm ăn. Không thể ngồi đợi tụi nó tới đây rúc rỉa, cấu xé được...
Ba đợt xung phong không thành, Bắc quân quả không
dại dột bỏ vị trí rất nhiều ưu điểm; cũng bởi sườn quá dốc, quân ta dù
can trường, dùng tay lẫn chân cũng không thể nào “chạy” qua được hàng
lưới lửa của 12ly7 (đại liên phòng không hoặc chống chiến xa) hoặc sơn
pháo 75 ly bắn thẳng!!
- Cho thằng Mễ lui! Anh Năm bảo Hải. Trán cau lại,
anh nhìn xuống đất, gỡ kính, chớp mắt, nói nhỏ sau tiếng chặc lưỡi: Mình
bị một con dao đâm lút cán vào lưng!!
Những ngày sau tương đối bình yên, hằng ngày các
đại đội tung các đứa con ra xa lục soát, chỉ trừ đườngv ề phía nam, nơi
tụi “khốn nạn” đang chui trong núi. Làm sao”móc” chúng ra được? Bom thả
xuống hằng ngày, nhưng chỉ là bom miểng... Mẹ...hầm tụi nó đào theo chữ U
hoặc con c... gì gì thì làm sao bom “lách“ vào được?! Anh Năm đi lại
trên đỉnh đồi nhìn bốn hướng trùng trùng và xa xa trong ánh nắng về phiá
Tây, cuối con đường trong vùng núi Lớn có lớp bụi mù......Xe chúng nó!
Xe chúng nó! Tăng hay GMC của tụi nó...Bom!! Bom... Gọi lữ đoàn Hải,
- Để em gọi, nhưng Molotova chứ đâu phải GMC, anh Năm!
- Thì đấy là GMC của Nga, mầy biết mẹ gì!!
Đàn em thì bao giờ cũng ‘chẳng biết mẹ” gì. Anh Năm
vốn hay phủ đầu như vậy. Nhưng đấy chỉ là một cách nói, bởi anh rõ ưu
điểm của từng người như một máy ghi âm cực tốt. Máy bay ta ào tới, con
đĩ “Lan 19” lượn một vòng trên vùng chỉ định, cho “ra” một trái khói...
Khu trục nhào xuống tiếp theo, bom nổ dâng cột khói lên cao.
- Tiên sư, bom ném thì hay nhưng sợ tụi nó trốn rồi, nó lại không trốn luôn mà quay trở lui về phía mình thì bỏ mẹ...
Sau cơn bom, khói bay lên không trung, qua bóng
nắng đằng xa thung lũng lại có lớp bụi mới bồi từng chập......Tăng!
Tăng...tăng nữa, đông quá, tụi nó chưa bị... Tiên sư, nó trốn ở đâu nhỉ?
Trên đồi cao, anh Năm đứng im như con báo nhìn lũ sài lang tiến tới
hằng hằng lớp lớp. Làm gì được bây giờ... Không lẽ xin thêm phi tuần khu
trục?
Ngày 11, trận địa pháo bắt đầu. Pháo thật sự của
122 và 130 ly ào ào trútxuống C1, C 2, C3...Không phải từng trái, nhưng
từng chùm, từng loạt... Một, hai, ba....Hải cố gắng đếm,
- Mầy làm gì thế, điên sao em?! Anh Năm vừa hỏi vừa cười,
- Mình gắng đếm để báo cáo cho chính xác!!
- Thế thì mầy phải đếm hàng chục một, một chục, hai chục... Tụi nó đâu “đi tiền” lẽ!!
- Tụi nó “chơi” tôi! Thinh ở Charlie báo cáo qua máy.
- Mầy giữ nỗi không? Anh Năm cướp ống liên hợp máy truyền tin trên tay Hải.
-Trình “ đích thân”, suya là tôi giữ được, xin cho pháo mình nổ gần tôi thêm chút nữa...
Pháo căn cứ hoả lực Võ Định (Nơi đặt bộ chỉ huy lữ
đoàn) bắn tới tới trước, rơi xuống sườn phía đông Charlie... Đạn 105 và
155 nổ từng trái một, khói bụi tung lên trông rõ.... Mẹ, bắn gì “quí
phái” vậy, nó tấn công chính diện ở phía tây, mầy xin pháo căn cứ 5 bắn
xuống dễ ăn hơn!!
Hải bốc ba, bốn cái máy truyền tin một lúc, năm
ngón tay chuyên “xoa”, “nặn” di chuyển trên giàn ống liên hợp lẹ như
chớp... Thằng nầy gọi là “Hải khều” cũng phải, nó khều cái gì đúng cái
đó!! Anh Năm phịa câu khôi hài đúng lúc, Hải nheo mắt cười thích chí.
Pháo căn cứ 5, và hai căn cứ Sơn Tây, Mạnh Mẽ cùng
ào xuống, vây quanh Charlie vòng đai lửa. Đấy! Đấy...phải như thế mới
được. Anh Năm gật gù tán dương, đồng lúc tiếng Thinh vang vang qua loa
khuyếch đại,
- Trình đích thân cứ cho gà nó “đá” như thế, em
đánh tụi nó de ra như đuổi con nít... Tốt! tốt...cho gần hơn năm mươi
thước nửa thì tốt hơn, ngay trên tuyến em cũng được!!
Bốn mươi lăm phút sau, pháo im bặt, cả ta lẫn của
địch. Anh Năm lên hầm chong ống nhòm xem đại đội 1 bên đồi C lục soát
chiến trường. Súng và xác bộ đội cộng sản nằm lềnh kênh chật kín đồi đất
đỏ.
- Nó đánh thằng 1 là để dợt chơi, cú dứt sẽ với mình,
- Trung tá, trên họ không tin nó pháo mình bằng 130 ly?! Hải báo cáo, giọng mỉa mai.
- Gì? Anh Năm chỉ gắt được một tiếng. Như thế là
người đang nổi cáu. Trường hợp nầy vốn rất ít, vì anh vốn trầm tỉnh, sự
giận chỉ đến sau chót, khi dã cuối cùng chịu đựng.
- “Họ” bảo mầy sao? Chữ “họ” được gằn xuống khinh thị!!
- “Họ” bảo mình kiếm mảnh 130 để gởi về!! Chữ “họ” thứ hai qua cách nói của Hải cũng đắng cay không kém.
- Đến đây mà kiếm, muốn thấy súng của chúng thì
cũng đến đây, tao như thế nầy không lẻ la hoảng, báo cáo láo sao?! Anh
đá một hòn đất bay tung... Mẹ, nó xài toàn đạn delay 3 mới thế nầy đây!
Câu nói ngắn đau đớn của niềm phẫn nộ tuyệt vọng.
- Cho sửa sang hầm hố, ngày mai gì tụi nó cũng
“chơi “ lại. Trước khi bước đi, anh quay sang Hải, dặn thêm: Mầy trình
với lữ đoàn, để nói với quân đoàn, đây là đạn 130 ly thật. 130 ly xuyên
phá. Mầy bảo tao nói thế.
Đêm xuống thật mau, đêm của núi rừng thẩm màu và
đầy bóng tối đe doạ. Sao trên cao lấp lánh, sương mù đùn lớp... Đêm như
có hình khối chuyển dịch. đêm chất chứa che dấu hàng ngàn sinh vật đang
bò dần vào cứ điểm. Đêm cũng vô cùng im lặng, nhưng nỗi im lặng kinh dị
như khoảng cách từ khi viên đạn ra khỏi nòng súng và sắp sửa “chui”
xuống mái hầm, hố phòng thủ. Trong bóng tối, mấy trăm con người trên ba
cứ điểm dựng đứng đôi mắt xuyên thủng qua bóng tối. Và chờ. Ngủ chỉ là
khoảng cách ngắn để đối mắt khép lại, đầu gục xuống, xong giật mình tỉnh
giấc với nỗi “lo lắng” như vừa qua cơn mê thiếp dài, và trong khoảng
khắc “dài thăm thẳm chóng vánh” nầy, hình như quân địch đã tiến sát gần
hơn!! Tiểu đoàn 11 Dù qua đêm trong chập chờn sắc buốt với cảm giác viên
đạn vô hình đang bay thẳng vào mặt. Có ráng hồng bên kia núi... Ngày đã
tới. Ánh sáng đẹp âm vang hân hoan, như ân huệ nồng nàn vừa được sống
sót qua thêm một đêm.
Ngày cuối của một người
Ngày 12 bắt đầu. Lính cong lưng xuống trên đất để
đào thêm độ sâu... Càng sâu càng tốt. Tỷ lệ được sống sót là độ sâu của
lớp đất đá vô tri nầy. Đất được đổ lên mái. Con người chui lọt vào giữa
đất đá, tội nghiệp và thụ động như con sâu ẩn mình trong tổ. Pháo sẽ đến
lúc nào? Nổ ở đâu? Câu hỏi âm thầm vang vang trong đầu hàng trăm con
người. Trên ba cứ điểm im lặng chỉ loáng thoáng bay những sợi khói mỏng
manh. Khói của cơn pháo cuối cùng chưa dứt độ nóngtrong đất. Chỉ tiếng
cuốc đục đều đều vào đất đá như hơi thở bị ngắt khoảng.
Trong hầm chỉ huy, anh Năm chỉ những điểm ước tính Bắc quân đặt súng,
- Chắc chắn chúng chôn súng ở đây... Anh chỉ ngón
tay trên các đỉnh Kngok Toim, Kngok Im Derong. Toàn là cao độ trên 1500
thước, ở đấy, tụi nó thấy mình rõ như ở đây mình thấy thằng 1 dưới
Charlie. Ngày hôm qua nó bắn mình không trật một phát ra ngoài. Mầy xin
mấy phi tuần để sẵn, có gì mình dội xuống liền. Dội ngay trên tuyến mình
cũng được. Xong, ông Mễ và Bác sĩ Liệu về hầm đi, đừng tụ vào một chỗ.
Mễ và Liệu đứng dậy,
- Chào trung tá. Anh Năm gật đầu. Hình như anh
gượng cười. Có điều gì khó khăn sắp xẩy ra? Không ai biết, nhưng âm
tiếng mọi người có điều gì khang khác, buồn buồn... Tai ương nguy biến
chực sẵn đâu đây đã làm người hoá nên tê liệt, rã rời. Cũng thật do chờ
đợi quá căng thẳng giữa vũng tối, dầy bóng đêm.
- Thôi, tôi về, có gì tôi chạy qua với anh. Hải
không để ý tiếng “anh” bất bình thường nói trong hơi thở hụt. Người chỉ
huy đứng dậy, Hải tiển anh ra cửa hầm. Anh bước lên nặng nề, chậm chậm,
lưng cong xuống. Anh đi trên đất đá đào xới với dáng dấp của con hổ bị
thương khi trở lại, rừng xưa nay đã hoang tàn.
11 giờ 5 phút, pháo lại bắt đầu... C2 bị nặng hơn C
và C1. Theo thói quen, Hải nhẫm tính tính từng chục trái một; hắn hét
lớn báo cáo với lữ đoàn,
- Tôi và hai đứa con củng bị một lượt, toạ độ đặt
súng ở yếu tố cũ... Không ước lượng được, hai trăm trái rồi... tụi nó
đang tấn công C!!
Bắc quân từ Tây và Tây-Nam đồng nhào lên C, những
người ở C2 nhìnxuống sườn đồi lúc nhúc những bóng áo vàng đục di chuyển
chậm chạp, lui tới...
-Nó đánh giặc gì kỳ vậy? Người hạ sĩ quan hành quân hỏi Hải.
-Tụi nó ”điên”, chẳng phải “điện biên” mẹ gì cả, đéo thấy ai ngu bằng tụi nó,
Lính đại đội Thinh nhỏm dậy khỏi giao thông hào,
súng bắn không cần nhắm, lựu đạn ném không cần lấy đà. Ta và địch cách
nhau không đầy một tầm lựu đạn. C2 vẫn im lìm dưới trận mưa đạn và
lửa... Tám trăm trái rồi... Chưa đầy một tiếng, nó đã nổ hơn tám bớp!!
Hải ngồi bẹp trên đất, nón sắc chụp xuống, lẫm bẩm những câu vô nghĩa
với chính mình. Qua máy truyền tin nội bộ (giữa các đại đội và ban hành
quân tiểu đoàn), tiếng chuyển lệnh của Thinh nghe chững chạc, tự tin,
”... đợi tụi nó đến gần rồi hẳn bắn, nó chỉ là lính con nít, bây là nhẩy
dù mà để thua là yếu lắm đó...”. Hải cố mỉm cười nhưng nụ cười không
thành dạng. Pháo vẫn nổ như cơn địa chấn như xoay chiếc hầm nghiêng
ngã... Tụi nó đòi dứt đứa con của mình... Ờ mà sao chẳng nghe anh Năm
gọi qua gì hết... Có chuyện gì không nhỉ. Trí não Hải đã cứng trơ. Hắn
không nghĩ được điều gì hơn.
Mễ không buồn nghĩ đến số vũ khí của hai đại đội 1
và 3 tịch thu được. Anh Năm chết, là tiểu đoàn phó, Mễ tự động lên thay
thế. Trách nhiệm quá nặng với tình thế kẹt cứng. Và anh Năm, người đàn
anh thân mến từ bao nhiêu năm, gian nguy, khổ nhọc bao ngày dài cùng
chia sớt. Vĩnh biệt anh, hầm bị ba trái cực mạnh, chịu làm sao thấu...
Sao cuộc đời chỉ dành cho anh toàn hoạn nạn. Hoạn nạn của ba mươi năm ở
đời chưa đủ sao?
Mễ, Hải, Liệu nhìn nhau... Trời chiều cao nguyên
sẫm bóng nắng. Đêm sắp đến. Đêm với chiếc bẫy sập xuống từ từ, lũ người
tuyệt vọng nhìn thấy những tia gân máu đỏ đục loáng ánh sáng phẫn nộ hấp
hối trong mắt nhau.
Liệu cho lệnh những người lính y tá đào đất lên,
mang anh ra ánh sáng. ngoài vết thương ở tim, người anh tím bầm từng
chỗ, chiếc kính vỡ, mắt nhắm, miệng hơi mở để lộ ra những răng cửa. Hải
ngồi xuống, rờ vào xác anh còn ấm, đập mấy cái lên áo. Lớp bụi mờ đục
bay bay...
- Để tôi rửa cho ông ấy,
Liệu ngồi xuống với bông và cồn. Thi thể anh trầm
trầm dưới nắng Tây Nguyên đẫm màu vàng rực. Hết. Mười hai năm chiến trận
chấm dứt phút nầy đây trên cao độ 1020. Trông về bốn hướng chập chùng
đồi cao tiếp núi thẩm.
Trường Sơn ác độc nhận thêm một hình hài.
--------------------------------
1 Phá lớn giữa hai tỉnh Quảng Trị-Thừa Thiên, do ba sông Thạch Hãn, sông Bồ và Sông Hương đổ vào.
2 1945; 1968.
3 Đạn đầu nổ chậm, dùng xuyên phá công sự.
No comments:
Post a Comment