HÒA BÌNH, 28-1-1973
Để mở đầu cho tập bi ký, tôi lấy ngày tháng nầy
để làm dấu Ngày Hòa Bình - Một thứ hòa bình quái
dị, đắng như thuốc mà quê hương trong cơn thập tử phải uống vào. Nhân
dân tự vệ đi đập cửa từng nhà hối thúc gia chủ treo cờ, Tổng Thống Thiệu
đọc trên tivi gởi đến toàn dân thông điệp lịch sử - Thông điệp báo tin
một hòa bình đe dọa. Thông điệp gồm những ngôn từ nóng, những thành ngữ
giản dị đầy hình ảnh, thông điệp dồn dập không thể có được ở cấp nguyên
thủ của bất cứ quốc gia nào... Quê hương Việt Nam đón nhận hòa bình
trong trạng thái buốt sống lưng.
Tôi đi trong Sài Gòn ngày 28-1 với cảm giác xôn xao
kỳ lạ. Tháng năm chinh chiến quá dài biến đổi chiến tranh nên thành một
hiện tượng hằng có, thường trực; dứt ra, ngỡ ngàng như ra khỏi vùng
quen thuộc. Sự quen thuộc khốn nạn. Ở Tây Ninh, Cộng sản tứ bề vây kín
Tòa Thánh, quốc lộ 15 bị đóng mấy “chốt” ở bắc và nam Long Thành, đường
đi ra Trung, lên Đà Lạt bị kìm kẹp...Cộng sản cố giữ một đoạn Quốc Lộ 1 ở
Trảng Bom, hòa bình được đón nhận bằng một loạt vi phạm ào ạt cùng xẩy
đến khắp bốn quân khu. Đã có hòa bình chưa?...Vẫn còn được an ủi lớn -
Chưa có trận đánh quy mô cấp tiểu đoàn trở lên!! Sự an ủi tội nghiệp như
hơi thở hồi dương của xác thân đã chết phần chân tay.
Nhưng “hòa bình” hình như được ráp nối dần. Những
phái đoàn Nam Dương, Gia Nã Đại trong Ủy Hội Quốc Tế kiểm soát đình
chiến đến Sài Gòn, những người mặc áo đại cán may bằng vải kaki Nam Định
đã có mặt tại Tân Sơn Nhất. Những cán bộ Cộng sản từ Hà Nội, Ba Lê, mật
khu lần đầu tiên tập trung tại trên đất quốc gia. Cuộc họp lịch sử khai
diễn. Tổ quốc bước qua một chặng đường mới. Con đường dài dầy đặc hỏa
mù dậy lên ào ạt như khói súng của những trận đánh trên bốn quân khu.
Hòa bình đến với những ngưòi chết ngỡ ngàng không nhắm mắt. Những buổi
họp thành hình quanh chiếc bàn nỉ xanh trong căn phòng kín cửa. Bằng lời
nói uyển chuyển, thái độ hòa nhã, những con người đối cực ngày hôm qua,
hôm kia, trao đổi với nhau một đề tài bi thảm - Tù binh, vật thụ nạn
trực tiếp đau đớn nhất của chiến tranh, món quà tội nghiệp của hòa bình
bắt đầu được ngã giá.
Hôm nay, ngày khởi đầu màn bi kịch lặng lẽ, những
người tù bắt đầu được thả để ở yên trong một khoảng trống nào đó hay sẽ
mặc lại bộ áo chiến binh, nhận một thứ vũ khí để bắt đầu lại vở bi kịch
trường thiên không đứt đoạn.
Được đi chứng kiến và sống cùng “chiến trường” bi
thiết lặng lẽ nầy, người viết với trái tim trung tín, thẳng thắn cố gắng
ghi lại sau đây những diễn tiến đã được một lần ghi nhận. Sự ghi nhận
chủ quan - Lẽ tất nhiên, nhưng cũng không thể vượt khỏi chủ quan của một
người - Người Việt Nam....Tôi mở cửa căn phòng, hơi lạnh tỏa ra dễ
chiụ. Tường gỗ đánh vẹc-ni nâu, sàn lót thảm, bàn nỉ xanh, vẻ yên tĩnh
trang trọng của nơi tiện nghi theo lối Mỹ, trăm phần trăm Mỹ với không
khí thơm thơm sạch sẽ của toàn khối vật chất được khử trùng lọc sạch.
Trong căn phòng nhỏ đẹp gọn ghẽ trơn láng nầy, vấn đề gai góc nhất của
hiệp định ngưng bắn - Ba mươi ngàn tù binh của hai bên và năm trăm sáu
mươi mốt tù binh Mỹ sẽ được giải quyết, trả giá và cân nhắc từng trăm,
từng chục, hoặc từng người tùy theo nhiệp độ khí hậu của bốn bên. Con
người chỉ còn lại là một con số trống. Tù binh, giờ nầy anh nghĩ gì?...
Xin giới thiệu với quí vị - Đại Úy Nam. Tôi đứng dậy cúi đầu chào. Những
con mắt mở ra vừa phải dò dẫm... Tôi đang đối diện với cán bộ cộng sản
thực thụ, những người đàn ông trung niên, nghiêm trọng cứng nhắc trong
những bộ quân phục may bằng vải kaki Nam Định màu ô-liu. Đây là những
cán bộ trung cấp nòng cốt vừa từ Ba Lê đến, những chuyên viên hội nghị,
những người có thể ngồi thật lâu nói thật nhiều trên nhiều đề tài mơ hồ,
đối cực và vô bổ. Những kịch sĩ thiên bẩm, thiện nghệ, biết kìm hãm
tình cảm trong tất cả mọi trường hợp. Ý nghĩ đầu tiên tôi nghĩ về họ qua
những nét mặt hình như không biết cười!!
Phiên họp bắt đầu, Đại Tá Đắt, đại tá của những đại
tá, thâm niên cấp bậc mười lăm năm, con người quen thuộc với tù binh và
nhà giam từ những ngày cách đây hai mươi năm, một chuyên viên của tù,
không thể ai hơn ông trong chức vụ nầy. Phiên họp mở đầu bằng thông báo
của hoạt động trong ngày, bổ túc việc trao trả, trao đổi danh sách tù
nhân của hai bên...
Thứ tự phát biểu xoay theo chiều kim đồng hồ VNCH,
Mỹ, Mặt Trận Giải Phóng và Bắc Việt... Lý luận trao đổi qua những ngôn
từ trầm lắng, kiểm soát và ngăn chận. Lý luận không theo cùng hệ thống,
không phải là câu trả lời những câu hỏi, nhưng tùy theo chiến pháp của
hai bên, Việt Nam Cộng Hòa thông báo số tù binh được dự trù trao trả
trong ngày, nhưng vì đến giờ họp, vẫn không thực hiện được vì người của
Mặt Trận ở Thạch Hãn, Quảng Trị không chịu qua sông nhận tù và tù binh ở
Biên Hòa không chịu lên máy bay đi Lộc Ninh. Đại Tá Russell của Mỹ nêu
vấn đề Mặt Trận không trả tù Mỹ ở Lộc Ninh đúng như đã hẹn. Những vấn đề
đặt ra rõ ràng gọn như một miếng bánh nhỏ. Tôi chờ đợi câu trả lời của
hai phe cộng sản. Nhưng buổi họp đã lộ dần tính chất chạy trốn, sự tránh
né lộ liễu buồn cười. Đại Tá Lê Trực, trưởng đoàn Mặt Trận xoay quanh
vấn đề danh sách tù binh dân sự và Trung Tá Tấn, trưởng đoàn Bắc Việt
thông báo nhà nước Hà Nội thả thêm một trung tá phi công Mỹ sáng nay ở
Gia Lâm vì lý do nhân đạo: Mẹ ông ta bệnh nặng!!
Như những hòn bi được rơi tự do trên một độ dốc lồi
lõm, các đề nghị, câu hỏi, vấn đề thảo luận do Việt Nam Cộng Hòa đưa ra
được biến dạng thành những câu hỏi khác, những vấn đề tổng quát mà chỉ
có thể giải quyết được trong thời gian tương lai. Các câu trả lời cho
những câu hỏi trực tiếp không có trong suốt phiên họp.
Tôi lắng tai nghe, tay ghi và tinh thần giản ra
trong một niềm lạnh nhạt thú vị... À ra “chiến pháp” tân kỳ của cộng sản
là thế - Không bao giờ trả lời một vấn đề trực tiếp, cứ xoay vòng một
cách vô tích sự, càng lâu càng tốt, càng xa càng tốt, sự rõ ràng phải
được bao bọc dưới lớp màn mù mờ khó khăn. Khó khăn hóa, mơ hồ hóa mọi
vấn đề do đối phương đưa ra, dù chỉ là những vấn đề kỹ thuật, thủ tục,
của trọng tâm lớn... Trịnh trọng như những công chức già, xoay xở như
một anh đánh bạc thiện nghệ, người cộng sản kéo dài phiên họp trong một
rã rời cố ý và đúng hệ thống. Hội nghị Ba Lê kéo dài trong bốn năm hay
bốn mươi năm cũng có thể được với những chuyên viên hội họp này, họ
tránh né và lật đổi vấn đề một cách sỗ sàng bằng những giọng nói nghiêm
trọng bất chấp sự hiện thực không thể chối bỏ được. Đại Tá Đắt đưa ra
tai nạn buổi sáng nay (12-2-73) tại Biên Hòa: Tù binh cộng sản không
chịu lên xe ra phi trường, họ đòi phải gặp đại diện Bắc Việt đến để cam
kết và bảo đảm sự nhận lãnh... Đại diện tù binh tuyên bố không tin thực
chất của đại diện Mặt Trận (Đại Tá Lê Trực)... Sự thật rõ ràng: Tù binh
Bắc Việt không tin vào đại diện MTGP...
Đối diện với sự thật trên, Trần Tấn chậm rãi mở
cuốn sổ nhỏ, đằng hắng lấy giọng: Thưa quí vị, theo điều 1 và 2 của Nghị
Định Thư về Tù Binh chỉ xác định có ba loại tù: Tù của Hoa Kỳ và các
nước ngoài, của VNCH và của Chánh phủ lâm thời Cộng Hòa miền Nam... Vậy
theo tinh thần này và thỏa thuận của hòa hội Ba Lê, chúng tôi xin xác
nhận không có tù binh Bắc Việt tại miền Nam!! Đúng sách vở và chiến
pháp! Tôi muốn phì cười vì vẻ mặt trang nghiêm, ánh mắt long lanh bằng
lòng với phản ứng sắc bén đúng theo “tinh thần Nghị Định Thư” của Tấn...
Tinh thần Hiệp Định, một dụng tâm tráo trở của những tay bợm siêu đẵng
được căn cứ và nhắc nhở với những ngôn từ trang trọng như giáo điều
thiêng liêng. Buổi họp, sự vô liêm sĩ đứng đắn kéo dài trong vô ích. Bốn
giờ đi qua không vấp váp.
À, ra thế là cộng sản, cộng sản chính cống, hạng A,
loại cán bộ nồng cốt hy vọng trở thành Ủy viên trung ương trong tương
lai, Lê Trực, Bí thư của Tướng Trà, Bộ trưởng Quốc phòng của “Chính phủ”
lâm thời chỉ là một “chuyên viên” đi đủ qua ba đề mục: bổ túc danh sách
tù quân sự, nêu con số 140 tù dân sự của VNCH và đòi hỏi VNCH thêm vào
con số bảy ngàn vì còn hằng vạn người nữa! Ba đề mục được Trực kéo đi
kéo lại trong bốn tiếng đồng hồ không mệt mỏi bất chấp câu hỏi của Đại
Tá Đắt: Tại sao quí vị không trả tù chúng tôi đúng 8 giờ 30 ở Lộc Ninh
như đã hứa? Mặc cho các câu hỏi rọi rõ như ánh mặt trời hắt vào mặt,
Trực qua lại ung dung giữa ba bấn đề của mình như con cá vùng vẫy trong
chiếc hồ bơi riêng rẽ. Bắc Thạch Hãn, nơi thuộc về Bắc quân làm sao Trực
có thể cho và nhận chỉ thị trực tiếp?! Tội nghiệp cho vẻ kiêu hãnh ốm
yếu của Trực sau khi lập lại một đề tài tránh xa sự thật... Trực đã ở Ba
Lê trong bao lâu?
Tôi ngồi đối diện với cộng sản, nghe những trả lời
trống, những lý luận trơn, nghe những hằn học đóng kịch và dễ dãi vô
duyên. Thấy rõ toàn bộ cấu tạo và chiến pháp của cán bộ cao cấp đối
phương - Một đối phương quá nhiều huyền thoại và huyễn hoặc. Thấy rõ
người để xét lại mình. Không tự tôn cũng chẳng nên tự ti. Tôi kết luận.
Đấy chỉ là những chuyên viên bình thường ở âm tượng ngôn ngữ, ở khí
phách tia nhìn... Chỉ là những chuyên viên bàn giấy học thuộc bài, nhớ
thuộc vở, biết nghe lời thượng cấp, theo đúng chỉ thị, làm việc bằng trí
nhớ được tập luyện hơn phản ứng sôi nổi linh động của tâm lý. Đó là một
đội cầu gồm nhiều cầu thủ trung bình chuyên lối chơi cộng đồng không có
quyền nẩy nở phản ứng cá nhân. Toàn thể đặc tính của cán bộ cộng sản có
thể thâu tóm một cách tổng quát không sợ sai lầm.
Chiến tranh, hòa bình đã được thực hiện và điều
hành bởi lớp cán bộ cao cấp này. Những người vâng lời cứng ngắc, quyết
chí như một mũi tên hụt hơi, những người nhìn lịch sử bi thương của dân
tộc qua những sự kiện được đánh số và phân loại. Tôi đã đối diện với đối
thủ tàn ác thô bạo ở chiến trường, nay lại gặp phải một đối phương cố
chấp qua chiếc bàn rộng lót nỉ màu xanh. Sự tàn ác thô thiển nơi chiến
địa hay cứng cỏi cực đoan trong căn phòng có chung một tính chất - Tính
chất tổng quát của những phản ứng được hệ thống hóa sau thời gian dài
định lượng và kiểm chứng. Tôi không gặp được Người trên hai chiến trận,
đây chỉ là những cán bộ tốt biết vâng lời và che dấu tình cảm riêng tư
tuyệt đối. Cảm giác lãng đãng kết tụ dần như hơi khói thuốc không tan
được trong căn phòng kín cửa. Có một điều đau đớn chập chờn ám ảnh không
rời dần lộ mặt - Chiến tranh đã xảy ra thật hợp lý - Người cộng sản quả
tình chỉ sống được trong thế giới cường bạo và chấn động. Biện chứng
pháp duy vật há không phải là luận lý xây dựng trên “sự nổ” hay sao? Căn
phòng rì rầm máy lạnh bỗng chốc mang vẻ đe dọa như cơn im lặng của trái
phá sau khi bay ra khỏi nòng...
Tháng 2-1973
Phan Nhật Nam
No comments:
Post a Comment